Dưới mắt người yêu Hà Nội, thì kinh thành lịch sử nghìn năm vẫn oai hùng và thanh lịch, vẫn tao nhã và hào hoa mà những cây Sưa kia là một chút hồn còn sót lại.
Hoa Sưa, loài hoa tuyết ngắn ngủi nở ồ ạt rất nhanh, chỉ sau cơn mưa xuân đầu tiên là bừng tỉnh chưa kịp để cho ai đó xuyến xao...
Không biết hoa gọi là Sưa hay Xưa? Nghe kể có hai người cùng sinh vào tháng ba, cùng thích hoa Sưa và yêu nhau tha thiết... Nhưng họ lại ở cách xa nhau, nên mỗi mùa về vẫn hẹn nhau ở một gốc Sưa già trong thành phố. Cho đến một ngày, người ta vô tình đốn gốc Sưa ấy đi, chàng trai và cô gái hoang mang tìm nhau theo từng gốc Sưa... Bởi con tạo xoay vần, bước chân họ luôn lỡ nhịp, như hai đường thẳng song song cô đơn chạy dài mà không gặp được nhau... Tình yêu xưa chỉ còn trong hoài niệm, nên mỗi người đều cố tình đọc lệch đi, gọi là hoa Xưa, như nhắc nhớ trong nuối tiếc, ngậm ngùi...
Hoa sưa đã rụng đầy trên sân ở vườn hoa Lenin
Một cây nữa trên phố Hoàng Diệu
Cây này nằm gần cuối phố Phan Đình Phùng
Hoa Sưa tựa linh hồn cô gái ngàn xưa kết tinh thành bạch ngọc, cứ mỗi độ xuân về lại nhớ tình lang là chàng trai Thăng Long Hà Nội, nên hiện ra mơ hồ thoáng một ít ngày ngắn ngủi rồi lại bay về với hư ảo... để ngơ ngẩn những ai yêu Hà Nội, yêu đến bứt rứt một kiếp người...
Nhiều người đã ngợi ca hoa Sữa thơm ngát đêm thu. Còn hoa Sưa,chút hồn xưa Hà Nội,dường như không mấy người quan sát,tuy vậy, hoa Sưa vẫn âm thầm cống hiến cho đời, xuân theo xuân, mùa theo mùa, cứ về trắng ngát một góc Hà Nội cổ như một lời hẹn ước đắm say...
Đó là loài hoa đặc biệt chỉ nở vào mùa xuân,Hoa Sưa có một vẻ duyên dáng lạ kì, một vẻ đẹp rất dịu dàng, trang nhã và giản dị. Suốt cả năm, cây Sưa không có gì nổi bật,chỉ đến đợt hoa nở trắng muốt như những bông tuyết miền nhiệt đới,thì bao nhiêu lá lại thắm xanh lên đẹp vô cùng, màu xanh đầy sức sống và hy vọng như hình ảnh một cô gái đẹp đang dịu dàng đón chờ người yêu tới.
Chẳng có loài hoa nào lại cùng thay lá, đâm chồi, ra hoa và lụi tàn trong một mùa duy nhất như hoa Sưa. Cảm nhận về một loài hoa có mùa nhưng là mùa ngắn nhất trong năm,nhanh lắm, cái khoảnh khắc hoa rộ lên để rồi lại vụt qua như chỉ trong chớp mắt. Vẻ đẹp tươi tắn nhưng cũng thấm đẫm những e ấp,u hoài,hoa mang trong mình quy luật vĩnh hằng của tạo hoá, cái đẹp thế gian chẳng thể giữ được cho riêng ai, rồi sẽ đến lúc lụi tàn.
Những gốc Sưa Hà Nội giờ đã một màu xanh ngát
Sưa ơi, thiên tạo nào cho cây thành sức hút còn mạnh hơn cả những ánh mắt cô gái áo trắng tà bay của hào hoa chiều xuân Hà Nội ?
"Chỉ còn con đường hoa sưa đẹp như mơ
Nắng mong manh
Gió gọi dư hương cũ
Âm hưởng vọng về là ánh mắt đầu tiên
Muốn khóc dịu dàng cho thuở ấy bình yên
Cho con đường trải đầy hoa sưa, in dấu chân kỷ niệm
... chiều hoang cho bài ca, cho ta và em ...
lời hát người tha thiết
Dành cho riêng mình ...
Chỉ là âm hưởng vọng về
Xa nhau thật rồi, day dứt một cuộc đi
Thời gian chảy qua tay những giọt buồn không ai hiểu nổi
Hàng cây ơi, lá xanh biếc ơi ...
đừng trách ta lặng thinh không nói!
Ta nhớ nhói lòng bóng chim phía hoàng hôn
Chỉ còn con đường trắng mưa hoa tuôn
Tháng ba khóc cho những điều không thể là mãi mãi
Trang cổ tích tình yêu khép lại
Chỉ còn con đường hoa sưa đẹp như mơ ... " (st)
Ảnh: CAIBONG, linhvu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét