"Cách Đà lạt khoảng 100 km, phố núi B’Lao (Lâm Đồng) được nhiều người biết đến như là thủ đô trà với nhiều thắng cảnh du lịch".
Sương mờ giăng ngập phố núi. Ảnh: Ngô Trần Hải An
Tôi vẫn quen gọi là B’lao hơn Bảo Lộc bởi nó gắn liền với tuổi thơ mênh mông. B'Lao có 6 tháng mưa và 6 tháng nắng. Phố núi đón khách có khi bằng một cơn mưa và tiễn khách cũng chỉ cơn mưa ấy. Nếu bạn dính mưa tháng 5 thì đừng nghĩ đến chuyện trú vì mưa dầm dề, mưa thối đất thối cát, mưa dài lê thê. Rủi có ngớt chút thì cũng chỉ là trêu chọc những du khách nhẹ dạ cả tin mà thôi.
Phố núi yên bình.
Đến B'Lao, bạn hãy cố gắng chiến thắng sự hấp dẫn của chiếc giường cùng chăn ấm để lang thang thật sớm, khi cả thị trấn nhỏ còn chìm ngập trong sương mù mờ ảo. Bạn nhớ quàng khăn thật kín khi rảo chân qua những con dốc nhỏ xinh, để một lần cảm nhận cái thú vị khi lang thang trong vô định, để thấy cái lạnh tê dần trên từng ngón tay, để ngắm nhìn những tia nắng ấm xuyên qua sương mù giăng ngập lối, và hít thật sâu để đón nhận không khí thanh khiết của núi rừng Tây Nguyên.
Với nhiều mảng màu xanh.
Dạo bước trên con đường đất đỏ còn ngái ngủ vắng tanh, băng qua những nương trà xen lẫn những hàng cây xanh mướt, không gian càng lung linh huyền ảo hơn trong sương sớm. Đứng bên hồ trên những thảm hoa vàng rực rỡ tôi bỗng thấy mình bồng bềnh miên man trong câu hát: "Ngày xưa có kẻ từ quan, lên non tìm động hoa vàng ngủ say...".
Góc phố núi trên cao nguyên Di Linh.
Đến với B’Lao, bạn còn đến với những hàng rào dâm bụt đỏ hoa quê, người B’Lao vẫn còn thói quen thi vị là làm hàng rào bằng những hàng hoa dâm bụt. Mỗi khi hè đến, dâm bụt nở hoa đỏ rực cũng là lúc đám trẻ con bắt đầu thú chơi mới là đi “bắt voi” - một loại bọ màu đen với cái vòi dài.
Những đồi chè xanh ngắt
.
Đến B’Lao, bạn chịu khó lang thang một chút vào các bản làng xa sẽ được ngắm nhìn những thảm hoa dại mênh mông giản dị và thanh khiết, những đồi mua nở rộ tím cả một góc trời mà dài đi không hết. Sẽ là thiếu sót lớn khi lãng quên những con dốc ngun ngút vàng rực hoa dã quỳ - loài hoa đặc trưng của tây nguyên. Dã quỳ mang vẻ đẹp hoang dại mà gần gũi, mạnh mẽ mà thanh nhã, không hướng về mặt trời như hướng dương bởi dã quỳ yêu bốn phương, rực rỡ lúc bình minh và dịu dàng trong hoàng hôn.
Thảm hoa dại.
Từ tháng 5 năm trước đến tháng 2 năm sau là tháng mây về phố. Từ trời cao, mây sà xuống núi rồi trườn mình chầm chậm về phố nhỏ, thoáng thấy bản làng nhỏ xinh đó chỉ ít phút sau là chìm trong mây. Khi ráng chiều buông, tia nắng cuối ngày nhạt dần rồi tắt hẳn cũng là lúc B'Lao khoác lên mình lớp áo thâm trầm lặng lẽ, cái nhộn nhịp của phố thị cũng trốn mất nhường chỗ cho đêm vắng lặng và bình yên.
Những đồi sim.
Dạo quanh những con đường nhỏ, ghé nhà thủy tạ nhâm nhi tách cafe trong tiết trời se lạnh. Bỗng cảm thấy bao ưu tư, mỏi mệt của một ngày dần tan biến. Chỉ còn chút vị đắng ngọt ngào trên đầu môi và cái lạnh sương khuya thấm dần trên da thịt.
Khẽ nhắm mắt và chợt nhận ra rằng: "Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ".
Hoa dã quỳ vàng rực phố núi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét